Mười năm một bóng đợi chờ

Chương 4: Đột Nhập


...

Lạc Băng Tâm đang ngồi bên bàn làm việc của mình, nghiên cứu thêm về vụ của Tần Khang Dụ thì chiếc điện thoại kêu "ting" một tiếng. Cô liếc nhìn, là Tiểu An gửi một tin nhắn đến.

Chậc, rốt cuộc là con bé này không đợi nổi nữa phải khoe luôn đây mà.

"Đợi mình ở sảnh chính nha. Mình đang bận chút việc ở tầng 10 của Cục."

Quả nhiên, đúng mười lăm phút sau, Lạc Băng Tâm thấy Tiểu An hớt hải xách vali màu hồng, lưng đeo balo, tay còn cầm thêm cái túi cùng một bộ nặng nhọc chạy từ thang máy ra.

- "Tiểu Tâm Tâm!!! Lâu quá không gặp!"

Lạc Băng Tâm chưa kịp phản ứng đã thấy Tiểu An quẳng vali cùng túi trên tay xuống, chạy đến ôm chầm lấy mình. Hai chân cũng bám lên người cô, trông chẳng khác gì con bạch tuộc. Lạc Băng Tâm mỉm cười đưa hai tay ôm lấy cô như đã rất quen thuộc hành động này của cô bạn. Sau đó còn vỗ nhẹ vài cái lên lưng của Vương Tiểu An, miệng mỉm cười:

"Đã lâu không gặp."

"Tâm Tâm, cậu biết không? Mình nhớ cậu chết mất thôi." – Vương Tiểu An nhõng nhẽo.

"Được rồi, được rồi. Không phải bây giờ gặp nhau rồi sao? Mau xuống đi. Cậu nặng quá đấy."

Hứ!" Tiểu An hắng giọng, bộ mặt giận dỗi. "Không phải cậu chỉ muốn gặp "thư tình" của người thương thôi sao?"

"Không có nha!" Lạc Băng Tâm lắc lắc đầu, sau đó lại nói thêm:

"Nhưng thật ra thì bức thư cũng quan trọng không kém. Hơn nữa, mình nghĩ chuyện này thật sự không đơn giản như bề ngoài. Đợi tan làm chúng ta tìm quán cà phê nào nói chuyện đi."

...

Giờ tan tầm. Là giờ đông đúc, ồn ào nhất của thành phố L phồn hoa.

Ngoài đường xe cộ tấp nập. Tiếng còi xe vang lên chói tai. Trên vỉa hè cũng có nhiều người đi bộ qua lại, ai nấy đều bận rộn với công việc của mình. Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Trong một quán cà phê nhỏ, có bóng hình của hai người phụ nữ.

Một người nhỏ nhắn, miệng cười tươi trông rất lém lỉnh và đáng yêu.

Một người nhìn chững chạc hơn và là con lai. Cả người cô toát ra thần thái, khí chất của một nữ vương. Gương mặt xinh đẹp và quyến rũ vô cùng.

Lạc Băng Tâm và Vương Tiểu An đang ngồi trong quán. Trái ngược với khung cảnh tấp nập bên ngoài thì trong đây lại rất yên tĩnh, loa phát những bản nhạc cũ vào các năm 90. Hai cô gái vừa thưởng thức đồ uống vừa nói chuyện với nhau.

Vương Tiểu An lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhìn hơi cũ đưa cho cô bạn của mình:

"Thứ cậu mong chờ đây nè. Tớ tự tay đưa đến luôn đó."

Lạc Băng Tâm đặt tách trà xuống đĩa, nhận lấy chiếc hộp đó. Chiếc hộp anh gửi cho cô đã từ rất lâu rồi, nhưng cô lại không biết nó tồn tại vì cô rất ghét anh khi năm ấy anh bỏ đi mà chẳng nói lời nào. Vì vậy, cô quyết định không quan tâm anh và cũng không trở lại nơi đó nữa. Cô giận dỗi như một đứa trẻ con vậy. Một cô bé mười hai tuổi, có bao nhiêu điều có thể nghĩ tới? Chẳng qua, tuổi thơ ấy, khi lớn dần theo thời gian thì nó chỉ như một cơn gió mang theo những nỗi niềm gắn tên anh bay đi xa mãi.

"Này cậu mau mở ra xem trong đó có gì đi!"

Nghe tiếng Vương Tiểu An giục Lạc Băng Tâm nhưng cô chỉ cười ngây ngô như một đứa trẻ, cũng không đáp lại cô bạn thân của mình.

Nhìn phản ứng của Lạc Băng Tâm, Tiểu An liền thở hắt ra một cái: "Tớ hiểu rồi! Cậu không muốn ai biết chứ gì? Có gì đâu phải ngại? Ngày xưa cậu nhận thư tình cũng là do tớ đọc rồi quẳng đi đấy. Nhưng mà chuyện này là chuyện khác, cậu không muốn cho tớ xem cũng được. Chỉ là cậu có biết là tớ rất vất vả để tìm được nó không? Tớ cũng phải kiềm chế lại mong muốn mở nó ra hộ cậu đó."

Lúc trước Tiểu An ở thành phố S. Nơi đó cách làng X cũng khá xa, đi xe tầm 8, 9 tiếng đồng đồ mới tới nơi, mà xe thì chỉ đi đến cửa làng. Nên đến nơi xong còn cuốc bộ một đoạn khá xa. Năm ấy là do La Kiệt đèo Lạc Băng Tâm đi, nếu không thì chắc cô không chịu nổi đành gọi tài xế lên xe ô tô đi tiếp.

Lạc Băng Tâm vẫn cười mặc Tiểu An than vãn. Đợi đến khi cô nàng nói xong, cô mới mở miệng: "Biết cậu khổ nhọc bao ngày qua, tớ rất chân thành cảm ơn. Để tạ lỗi thì hôm nay tớ trả tiền, cậu muốn gọi gì cũng được."

"Thật chứ?" – Đây rõ ràng là mục đích của Tiểu An nhưng cô vẫn hỏi lại.

"Đương nhiên là thật! Tớ đã bao giờ thất hứa với cậu chưa." Làm cảnh sát rất trọng chữ tín đó nha.

Nghe lời xác nhận của Lạc Băng Tâm, Tiểu An hét lên: "Chưa a~". Rồi quay sang gọi thêm hai cái bánh. Còn nhắc là một cái mang về.

Lạc Băng Tâm hỏi, nghe Tiểu An nhắc phục vụ gói mang về một cái bánh cô mới nhớ ra: "Bây giờ cậu ở đâu vậy?"

Hiệu suất làm việc của quán rất cao. Nhanh chóng có phục vụ bê một cái bánh vị matcha lên cho Tiểu An. Cô nàng vừa ăn vừa trả lời câu hỏi của Lạc Băng Tâm: "Đúng là lúc trước tớ định bám lấy cậu nhưng mà Cục đã sắp xếp chỗ ở rồi. Trên đường O, là một căn hộ khá tiện nghi, đồ dùng đầy đủ cả. Đi vài bước thì đến siêu thị. Mọi người ở trong tổ chuyên án lần này đến đây cũng ở cùng một tòa nhà để dễ dàng trao đổi. Và chuyên án này liên quan đến một số thế lực ngầm nên ở gần nhau để đề phòng bất trắc. Cậu cũng phải cẩn thận đấy!"

"Ừm, tớ biết rồi."

Lạc Băng Tâm quyết định không nói cho Tiểu An về chuyện cô nghi ngờ La Kiệt và Tần Khang Dụ đó là cùng một người. Như vậy Tiểu An sẽ lo lắng cho cô, vì dù sao Tần Khang Dụ không phải người tốt, sẽ ảnh hưởng đến công việc của cậu ấy. Chuyện này Lạc Băng Tâm nghĩ để mình cô điều tra là được rồi, nếu có việc gì xảy ra thì cũng chỉ mỗi cô biết.

Thời gian sau đó Lạc Băng Tâm và Tiểu An chỉ nói chuyện phiếm. Tiểu An sau khi ăn xong cũng lon ton cáo từ trước.

Sau khi Vương Tiểu An rời khỏi quán thì trời đổ mưa. Lạc Băng Tâm không chờ trời tạnh mà cất chiếc hộp La Kiệt gửi từ mười năm trước vào túi rồi chạy nhanh đến Cục cảnh sát lấy xe.

Trên đường về trời vẫn mưa tầm tã và bầu trời tối hơn mọi khi. Thành phố cũng đã lên những ánh đèn xa hoa. Mưa nhưng ngoài đường xe cộ vẫn tấp nập. Cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn. Cảnh người chạy đi trong mưa như chạy đua với cuộc sống. Và nó cứ phát triển khiến con người phải mệt nhoài trên đường đời của bản thân.

Nhưng quan trọng là sau những lần vấp ngã, có người chạy đến đỡ họ dậy và dìu dắt họ một quãng đường đời.

Sau những lần mệt mỏi, có người tiếp sức cho họ.

Sau những lần họ đau buồn, có người đến lau nước mắt và an ủi họ

Thật tuyệt khi có người luôn bên cạnh giúp đỡ bạn. Ở bên cạnh đến cùng nhau chia sẻ những niềm vui hay nỗi buồn. Nếu quay lại mà không thấy ai nhưng sẽ vẫn rất tốt nếu bạn cảm nhận được họ đang ở ngay cạnh ta.

Xe dừng lại trước đèn đỏ, Lạc Băng Tâm nhìn thấy bên đường có một người đàn ông chạy đi trong mưa, trên đầu lấy túi xách che. Anh ta chạy đến một ngôi nhà nhỏ gần đó, nơi mà những người thân anh ta đang chào đón. Những đứa con cười rộn vang ra cửa đón cha mình trở về. Cô vợ cũng mỉm cười hiền từ khi thấy bóng dáng người chồng thân thương.

Nhìn cảnh tượng đó, cảnh tượng vui vẻ và sum vầy của gia đình, khóe môi Lạc Băng Tâm bất giác cong lên. Cô tuy sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng chưa bao giờ có một bữa ăn hoàn chỉnh cùng người thân cả. Vì thế, cô luôn mong muốn mình được sinh ra trong một mái ấm không giàu có, khá giả nhưng đầy ắp tình thương.

Mặt trời đã khuất bóng từ bao giờ, ánh đèn trên thành phố cũng dần bật lên, tạo thành một khung cảnh xa hoa, diễm lệ nhưng vô cùng ồn ào, náo nhiệt. Nhưng càng xa hoa bao nhiêu, người ta lại càng cảm thấy lạc lõng, cô đơn bấy nhiêu giữa một thành phố hiện đại luôn đông đúc, nhìn cảnh người qua lại tự cảm giác mình thật chơi vơi khi chỉ có bản thân đứng trên một con phố nhỏ, nơi mà hàng quán tấp nập, hay nhốt mình trong phòng, tắt điện, mặc kệ những âm thanh ồn ào ngoài kia.

Cơn mưa bụi lất phất đầu thu khiến người ta có cảm giác cái se se lạnh thấm hẳn vào trong xương tủy, trong từng tia máu. Lạc Băng Tâm không đi trên đường cao tốc như mọi hôm, cô lái xe vòng qua con đường nhỏ ở phía Tây thành phố, nơi có thể nhìn thấy những dãy núi trùng trùng điệp điệp thấm vào màu xanh lục của lá và màu lam nhạt của bầu trời, ẩn hiện trong lớp sương mù.

Hình như năm đó, cô và La Kiệt cũng từng đạp xe qua những dãy núi như vậy, cũng từng cùng nhau trú mưa bên mái nhà tranh cũ bị bỏ hoang trên đỉnh núi, cũng từng ngồi ngắm những cánh đồng hoa diên vĩ tuyệt đẹp.

Chẳng qua, mùa hè ấy đã biến mất từ bao giờ.

La Kiệt, La Kiệt, La Kiệt...

Rốt cuộc, anh đang ở đâu?

***

Khi Lạc Băng Tâm lái xe về nhà thì đã là 7 giờ tối. Hôm nay Lạc Cảnh Phong không đến, có lẽ lại đang ở một khách sạn nào đó trăng hoa rồi. Bị mắng nhiều lần thế mà vẫn chưa chừa.

Lạc Băng Tâm tắm rửa rồi vào bếp xem có gì ăn. Haiz… Cái tủ lạnh to đùng mà chỉ có mỗi nước, mấy quả trứng, quả táo cộng với mấy mớ rau còn xanh. Vì lười đi siêu thị nên cô quyết định ăn qua loa bát mì gói. Trong lúc ăn đột nhiên cô nhớ đến chiếc hộp của La Kiệt gửi, hình như vẫn để ở trong xe thì phải. Ăn xong, để bát đũa vào bồn, ra ngoài đi lấy hộp.

Lạc Băng Tâm ngồi cạnh bàn ăn, cầm chiếc hộp giấy ngắm nghía một hồi rồi quyết định mở ra. Dưới con mắt tò mò, một chiếc hộp khác bằng gỗ được điêu khắc tinh xảo hiện ra. Chắc là anh làm thế để che mắt mọi người, nhưng mà qua mặt ai và tại sao thì cô cũng không rõ.

Cô lại hồi hộp mở chiếc hộp gỗ đó ra. Trong hộp gỗ chứa hai chiếc nhẫn được khắc nghệ thuật bằng tay . Nhìn thì còn một số lỗi nhỏ, người khắc chắc vẫn còn vụng về nhưng vẫn rất đẹp và ẩn chứa tâm hồn, tình cảm của người khắc đặt vao trong đó. Có lẽ là tự tay anh làm. Trên mặt nhẫn có hình đóa hoa diên vĩ đang nở rộ, phản chiếu với ánh mặt trời trông càng bắt mắt.

Phải rồi, đóa hoa diên vĩ đó... Nó luôn là một kỉ niệm đẹp giữa anh và cô.

Lạc Băng Tâm nhìn hai chiếc nhẫn trong bàn tay cô, đáy lòng bỗng dâng lên một cảm giác không nói lên lời. Cô nhìn vào chiếc phong bì thư màu xanh nhạt được đặt ngay ngắn trong hộp, hai tay chậm rãi cầm lấy…

Lá thư của La Kiệt rất ngắn gọn, được thể hiện cùng dùng chữ cứng cáp của anh:

Đợi tôi. Ký tên: La Kiệt.

Đợi?

Sẽ nhanh thôi La Kiệt nhỉ. Mười năm rồi đấy! Anh hứa là phải giữ lời. Phải tự về tìm em đấy nhé!

Lạc Băng Tâm tháo chiếc vòng cổ bằng bạc luôn đeo ở bên mình từ nhỏ đến giờ ra, lồng hai chiếc nhẫn vào rồi lại đeo lên cổ, giấu chúng sau lớp áo.

Vừa bước ra ngoài xe thì cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn...

Bởi vì, cô nghe thấy một âm thanh rất nhỏ - giống như tiếng cạy cửa ở phía cửa phụ nhà cô.

Khu này là khu biệt thự cao cấp, trang bị hệ thống chống trộm hiện đại vô cùng nên căn bản không thể có trộm, vậy thì tại sao lại có thứ âm thanh kia?

Tuy vậy, Lạc Băng Tâm vẫn nhanh chóng giữ chặt dùi cui điện trong tay, cất chiếc hộp ở một góc khó nhìn thấy. Cô nhanh chóng chạy lên cầu thang tầng hai. Đập vào mắt cô là mấy bóng người đàn ông to cao, lực lưỡng, mặc quần áo đen, che kín mít khắp mặt nên cô không nhìn rõ là ai đang cố phá cửa nhà cô. Bọn chúng không phải tầm thường, vừa nhìn đã biết là dân chuyên nghiệp, hack hệ thống bảo vệ.

Chưa đầy một phút sau, đám người đó đã thành công đột nhập nhà cô. Lạc Băng Tâm đếm được khoảng bốn người đàn ông mặc quần áo đen, lần lượt bước vào, thoáng thấy cả ba đều dắt một khẩu súng bên hông.

Lạc Băng Tâm trong lòng có thêm vài phần cảnh giác. Bọn người này chắc chắn không bình thường. Nghĩ vậy, Lạc Băng Tâm nhẹ nhàng giập cầu giao điện xuống, trong nhà lập tức chỉ còn một mảnh tối đen.

Lạc Băng Tâm đã sớm chuẩn bị kính hồng ngoại. Chẳng qua, bọn người kia cũng mang theo kính. Vì vậy, có thể nói lần này Lạc Băng Tâm đang chơi trò mèo đuổi chuột trong bóng tối với một đám người vô danh.

Toán người vừa nhìn thấy điện tắt đã biết mình bị phát hiện. Bọn họ ngay lập tức đẩy cảnh giác lên mức cao nhất, chĩa súng xung quanh phòng.

Lạc Băng Tâm tặc lưỡi. Cô đã lên đứng ở lầu ba, còn bọn họ đang chia đều khoảng cách từ nhà bếp đến phòng khách ở tầng một. Trong đầu cô đang tính kế để bẫy đám người kia một cách chu toàn và hoàn hảo nhất.

Thứ nhất, lại men theo đường cầu thang xuống tầng một, đánh ngất đám người kia rồi chạy đi báo cảnh sát.

Thứ hai, báo cảnh sát sau đó tìm cách kéo dài thời gian.

Nếu theo cách thứ nhất, căn bản khả năng thành công chỉ có 0,5%. Bởi vì bọn họ có tận bốn người, và hơn nữa, người nào cũng mang súng còn cô chỉ có một thân một mình.

Nếu theo cách thứ hai, khả năng thành công chính là 30%. Bởi vì bọn người kia đang trên cầu thang lên tầng hai, và cô đang ở tầng ba. Căn nhà cô đang ở có bốn tầng, phía trên còn có một tầng nữa, gồm một nhà kho và phòng dành cho khách. Hơn nữa, đồn cảnh sát cách đây 2 km, tính cả thời gian phải chạy về phòng ngủ lấy điện thoại thì sớm muộn gì cũng chạm mặt bọn họ.

Đương nhiên, Lạc Băng Tâm sẽ không làm theo cách thứ nhất, mà cô cũng không theo cách thứ hai. Bởi vì, cô đang đi trên đường mật thất của căn biệt thự - khả năng thành công là 80%.

Mỗi căn biệt thự ở đây đều có mật thất. Chẳng qua mật thất ở từng căn không giống nhau. Đối với căn biệt thự Lạc Băng Tâm đang ở thì mật thất là khoảng hành lang trống khoảng 2m kéo dài từ tầng ba đến tầng một, với một dãy cầu thang được thiết kế theo hình ziczac đặc trưng của mật thất cổ điển.

Lạc Băng Tâm đã chạy xuống tầng một. Ở đây chỉ cần đẩy nhẹ vào một điểm tựa trên bức tường là có thể đi vào phòng khách. Tuy vậy, bọn người kia vẫn còn để lại một tên ở dưới này canh gác. Nếu cô đẩy cửa ra bây giờ sẽ tạo ra tiếng động rất lớn. Vì vậy, tốt hơn hết là ngồi chờ cảnh sát tới.

Nhưng mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế.

Lạc Băng Tâm nghe thấy tiếng bước chân trên đỉnh đầu.

Bọn họ đã phát hiện ra mật thất!!!

Cô thật sự rất muốn chửi thề. Đám người này cũng biến thái quá rồi! Chắc chắn là bọn chúng đã có chuẩn bị và tính toán từ trước.

Nhưng thời gian sắp không còn, Lạc Băng Tâm chỉ còn cách căn răng đẩy cửa, lao vào trong phòng khách.

“Ai?”

Giọng đàn ông vang lên.

Lạc Băng Tâm nghe thấy âm thanh phát ra từ bên phải, bàn chân cố ý đá mạnh vào bàn ăn bên cạnh. Âm thanh phát ra không lớn lắm nhưng cũng đủ để cho tên kia nghe thấy. Hắn lập tức đi về hướng này. Lạc Băng Tâm nhẹ nhàng trốn sau gần bàn, lấy khăn trải bàn che kín toàn thân, còn mình thì giảm hơi thở đến mức nhẹ nhất có thể.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong không gian yên ắng đến ngạt thở, Lạc Băng Tâm tựa hồ có thể nghe thấy tim mình đang đập mạnh như trống đánh. Cô vén nhẹ khăn trải bàn, thấy đôi giày của hắn ở ngay trước mặt. Hắn đột nhiên nói gì đó, hình như là trong bộ đàm, rồi một giọng nói khác nhanh chóng đáp lại:

“Đánh nhanh thắng nhanh. Con đàn bà trong nhà này chẳng qua chỉ là cảnh sát mới nhận chức, một hòn đá kê chân cho mục tiêu chính..."

“Ừ. Đã rõ.” Tên kia trả lời.

Lạc Băng Tâm rùng mình. Bọn này quả nhiên có chuẩn bị trước. Câu nói vừa rồi, ám chỉ cô chỉ là một quân cờ dẫn đến mục tiêu, hoặc muốn cô giơ cờ trắng đầu hàng.

Chẳng qua, dù sao cũng là chết, vậy thì Lạc Băng Tâm chọn thà chết trong vinh quang còn hơn kẻ hèn nhát. Dòng máu cảnh sát và phẩm chất của một công dân Trung Quốc mẫu mực đột nhiên sôi trào, nhịp tim cô cũng ổn định lại.

Đợi hắn đi được khoảng hai ba bước sau đó, Lạc Băng Tâm mới nhẹ nhàng uyển chuyển như một chú mèo, uốn mình qua hàng ghế rồi đâm dùi cui điện vào sau lưng hắn. Sau đó, không cần chờ hắn kêu lên, cô đã lấy khăn lau bàn bịt mồn hắn, đập vào đầu làm hắn ngất đi.

Lạc Băng Tâm lấy súng từ người hắn rồi đứng canh ở của mật thất.

Đã làm đến nước này rồi, vậy thì chỉ còn cách chiến tới cùng thôi!

Không đến mười giây sau, bức tướng lập tức có chuyển động. Từ trong đó đi ra là hai tên đàn ông khác. Nhưng Lạc Băng Tâm đã biết trước, đôi chân dài lập tức cùng lúc đá văng kính hồng ngoại của gã bay ra góc phòng. Mất đi phương hướng, hai gã chỉ biết quát “Ai đấy!!!” và bắn xung quanh phòng.

Lạc Băng Tâm đã thắng một nửa. Cô lập tức bắn rơi súng của tên thứ nhất, rồi đến tên như hai. Sau đó đánh ngất cả hai rồi lấy đạn từ hai chiếc súng kia nhét vào súng của cô.

Đợi đã, có gì đó không đúng...

“Á!!!”

Lạc Băng Tâm chỉ nghe thấy tiếng súng đã giảm thanh nổ lên, rồi đùi cô lập tức truyền đến một cơn đau điếng.

Mẹ kiếp!!! Quên mất còn sót một tên!!!

Tiếng súng vẫn tiếp tục nổ lên, nhưng may mắn thay, lần này Lạc Băng Tâm khập khiễng tránh được. Tên kia đang núp sau cảnh cửa của nhà bếp. Lạc Băng Tâm cắn răng, bắn vào phần kính của cánh cửa, nghe tiếng kêu của gã thì có vẻ như đã trúng đạn.

Cô lại tiếp tục bắn liên tiếp vào cửa kính mặc dù không nhìn thấy rõ. Rõ là tên kia đã trúng khoảng hai ba phát, tốc độ bắn cũng giảm nhiều.

Hai người đang ở thế cân bằng.

Lạc Băng Tâm cầm lấy chai thủy tinh trong sọt rác bên cạnh, vừa bắn vừa chạy đến gần gã. Cô một chân đã cánh cửa, nhân lúc gã mất thăng bằng liền đập mạnh chai thủy tinh vào đầu gã, tiếng mảnh vỡ rơi xuống đất thật chói tai.

...

Lúc Lạc Băng Tâm đang ngồi xuống ghế trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh sau khi xác định bọn người kia đã mất đi ý thức.

Cô cố gắng cầm lấy máu đang không ngừng chảy bên đùi mình. Trong một khoảng thời gian thì có lẽ cô vẫn chịu đựng được nhưng vì vết thương quá sâu nên nếu quá lâu sẽ mất nhiều máu và cô có thể sẽ chết. Giờ thì cô không còn sức lực chạy lên tầng lấy điện thoại nữa, chỉ có thể nằm ngửa đầu xuống ghế mong chờ thần chết sẽ không đến quá sớm rước cô đi.

Không!!! Cô còn phải chờ anh nữa.

Với ý nghĩ ấy, Lạc Băng Tâm cố gắng bước lên cầu thang. Vừa chạm chân vào bậc thứ nhất cô đã ngã ngửa ra đằng sau, cô hết sức rồi.

La Kiệt, em xin lỗi! Xin lỗi anh rất nhiều! Xin lỗi vì mười năm qua không nhớ đến anh. Xin lỗi vì đã không chờ được anh.

Đang lúc cô tuyệt vọng nhất và những giọt nước mắt đã rơi thì có tiếng gõ cửa, nhưng cô không thể mở được. Lạc Băng Tâm nghe thấy tiếng hét của một người đàn ông, trầm ấm, bình tĩnh và quen thuộc đến lạ kì khiến cô ổn định hơn:

“Phá cửa! Mau!”

Cô mơ hồ thấy mình được người ta dìu vào trong xe cấp cứu, còn bốn tên kia thì không rõ.

Ngoài ra còn có...

Tần Khang Dụ.

Anh ta đứng bên cạnh cô, đôi mắt hổ phách trầm tĩnh ấy làm cô có chút hốt hoảng.

Lạc Băng Tâm chưa kịp phản ứng thì một cơn buồn ngủ đã truyền đến, mắt cô nhắm dần, ý thức trở nên mơ hồ...
Đăng bởi: